Combo Nhà Có Kiều Thê (Bộ 3 Cuốn) 1. Nhà Có Kiều Thê - Tập 1. Quay lại, thấy Mễ Hi đang đứng trong phòng khách, anh và cô bốn mắt nhìn nhau, anh liền tiện miệng nói cho đỡ ngượng: "Không được phép ra khỏi nhà. Đọc truyện Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá - Tác giả Lục Nguyệt Hạo Tuyết: đi được tương đối chậm, đi rồi nửa cái lúc đến thần sau xe ngựa đột nhiên dừng lại. Quý Tuyền bên ngoài nói ra: "Cô nương, xuống xe." Yểu Yểu nghe xong lời này lập tức đẩy cửa xe ra đi ra, sa mục đình sâm nhà có manh thê cưng chiều truyện chanh truyện full app vietwriter Advertisement. Đọc truyện Đánh giá (1) Trước. Nội dung truyện: Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều. Truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều nói về Mục Đình sâm và Ôn Ngôn. Hai người trở thành trẻ mồ côi sau một tai nạn máy bay, nhưng tai nạn của nhà anh lài do bố cô gây nên. Sau đó cô được người nhà Mục gia đưa về nhà. Nhà Có Kiều Thê - Tập 2 Trần Ưng vuốt tóc cô một hồi, sau đó phát hiện cô đã ngủ tự lúc nào. Chiếc chăn trùm kín người cô, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen tuyền càng làm nổi bật làn da trắng mịn như sứ. Nơi chóp mũi hơi ửng hồng, cô hít thở đều Truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 560 với tiêu đề 'Bởi Vì Tôi Hiểu Cô Ấy' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật n2 E0) ĐAU s với xử tôt với người yêu cũ, còn có điêu gì muốn hỏi sao? Cô có chút tức giận: "Anh cái người này tại sao như vậy U4WV. Edit TPNS Beta Miyuki Hí hí hí, hôm qua xem Junior Masterchef Australia thấy có em làm món nè nhìn ngon quá trời luôn a! Tres leches, ban giám khảo khen nức nở mà mình cũng chỉ muốn tọng vào miệng. Chàng trai lạnh lùng đứng hạng ba vốn im lẵng này giờ, tự dưng lại xen vào “Tôi ở Tây hoa phương bao lâu nay mới gặp anh lần đầu, có phải anh bị chủ bán đi không? Tôi thấy chỉ có trường hợp này thôi, Tây hoa phường chỉ lựa người địa phương, không dùng người ngoài. Thế nên ắt là chủ nhân anh bày mưu cho Tây hoa phường bán giúp nên ông chủ hoa phường mới đưa ra anh thi. Tôi thấy, giờ anh nên cầu nguyện đi, mong rằng kẻ mua anh là người tử tế và thương anh, không thì chẳng được yên thân như trước đâu.” Người từng trải trong trốn phong trần chỉ cần liếc nhìn Cổ Ly là nhận ra hắn có khí chất thanh cao, thân thể khỏe mạnh khác hẳn lũ tiểu quan thông thường, hiển nhiên là không phải chịu khổ. Cổ Ly nghe dứt câu thì sầm mặt lại. Cô nàng Thư Mộng quá lắm, biến hắn thành tiểu quan mặc đồ nữ để mua vui đã đành, còn dám chào bán hắn công khai giữa bàn dân thiên hạ. Việc này mà đến tai những người quen biết, thì nhơ nhuốc hết cả thanh danh. Cổ Ly càng nghĩ mặt càng đen như đít nồi, trợn mắt lườm Thư Mộng, chỉ thiếu điều khạc ra lửa. Thư Mộng thấy Cổ Ly nghiến răng nghiến lợi thì lại mấp máy môi “Dám chơi dám chịu.” Cổ Ly nghiến răng ken két, nghe giá của mình tăng vùn vụt không điểm dừng. Còn cái tên “hộ vệ lạnh lùng” là Diệp thì đang ngồi thụp xuống đất cười sằng sặc. Cổ Ly siết chặt nắm tay, dùng khẩu hình nói với Thư Mộng “Hãy đợi đấy.” Thư Mộng cười đáp “ Được, đợi thì đợi.” “Hai vạn bảy ngàn lượng, đệ nhất mĩ nhân.” Một tay nhà giàu tầm tuổi trung niên ưỡn cái bụng to phèn phẹt, quát lên. Chủ trì cuộc thi thấy gã mua tiểu quan với giá trên trời thì hăng như uống tiết gà, rao lên “Hai vạn bảy ngàn lượng, ai trả cao hơn, còn ai chả cao hơn không? Đệ nhị và đệ tam mĩ nhân đều đã có chủ, giờ chỉ còn đệ nhất mĩ nhân có một không hai, không thể bỏ lỡ, còn ai muốn ra giá không? Nếu không có, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân của chúng ta sẽ về với quý ngài kia.” “Bốn vạn lượng.” Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang lời rao của người chủ trì, Thư Mộng ngó nhìn rồi cười. Kẻ ấy là một người đàn ông tầm tuổi ba mươi, trang phục sang trọng, dáng người khôi ngô, có vẻ là người biết võ. Mặt mũi gã trông cũng tạm, phải nỗi đôi mắt ti hí như mắt chuột vừa ác độc vừa dâm tà, hẳn là một kẻ cực tàn nhẫn. “Bốn vạn lượng, vị này trả bốn vạn lượng, còn ai trả cao hơn không? Còn không?” “Bốn vạn năm ngàn lượng, sư cha nhà mày, để tao xem ai dám tranh với đại gia đây.” Gã mập tức giận trừng mắt với kẻ vừa nhảy ra trả giá, xem ra gã quyết phải dành được Cổ Ly. Người đàn ông có gương mặt nham hiểm kia vứt lại cho đối thủ của mình một nụ cười độc địa, bỏ đi thẳng thường. “Bốn vạn năm ngàn lượng, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân của chúng ta về tay vị đại gia này.” Người chủ trì thấy không còn ai ra giá thì hùng hồn tuyên bố. Thư Mộng nhìn Cổ Ly vẫn đang cay cú nhìn mình, cười tủm tỉm nói “Thực đáng giá.” Cổ Ly tức muốn hộc máu, đã bán hắn còn nói hắn đáng giá. Cô nàng khôn hồn thì nên biến đi cho khuất mắt, còn không hễ chạm mặt là hắn sẽ cho nếm mùi cả vốn lẫn lãi. Ánh hoáng hôn sau lưng Cổ Ly cũng dần lụi tàn, đèn đuốc được đốt lên, cả một dải dài ven sông Vị lấp lánh đèn hoa, náo nhiệt tưng bừng. Dưới ánh đèn lung linh phủ, Cổ Ly trong màu áo trắng càng mê hoặc hơn. Thư Mộng nhìn hẵn bị dẫn xuống khỏi đài thì bật cười ha ha, rời khỏi thuyền hoa. Gió nhẹ quất lên mặt, mang theo cảm giác rét lạnh đặc trưng của thời tiết về đêm nơi đây, Thư Mộng cùng Tử Dạng cưỡi ngựa dọc theo sông Vị tiến về phía Quan Châu. “Tiểu thư, sao người không nghỉ lại một đêm đã? Giờ mà đi Quan Châu không phải muộn quá rồi sao?” Tử Dạng thắc mắc. Thấy Thư Mộng nãy giờ cứ cười suốt thì Tử Dạng biết nàng đang hả hê lắm, cũng mừng cho chủ nhân. Thư Mộng cho ngựa đi thong thả, đáp rằng “Mình có đến tận Quan Châu đâu. Ta nghe nói cách đây mười dặm có một sơn trang nghỉ dưỡng của nhà họ Cổ. Lần này tự dưng kiếm được bốn vạn lượng, không đến đó mà thư giãn tiêu tiền thì thật có lỗi với bản thân.” Tử Dạng nghe vậy bật cười “Tiểu thư, lần này bán Cổ Ly được bốn vạn lượng, còn tiêu tiền ở Cổ gia, Cổ Ly mà biết được, hẳn là sẽ tức đến chết.” Thư Mộng vô cùng vui vẻ, vụt một cái vào mông ngựa, khiến nó chạy lồng lên rồi cười vang “Hắn chết vì tức, thế là ta nhẹ đầu.” Tử Dạng thấy Thư Mộng phóng vọt đi, cũng bật cười mà chạy theo sau. Lộc cộc, lộc cộc….Thư Mộng và Tử Dạng cho ngựa đi thong thả trên đường cái, chẳng mấy chốc đã thấy sơn trang nghỉ dưỡng lừng danh kia thấp thoáng trước mắt. Đột nhiên có tiếng vó ngựa ầm ầm từ phía sau, Thư Mộng và Tử Dạng liếc nhau, điều khiển ngựa tránh qua một bên. “Thả ta ra. Nhà ngươi to gan thật, dám bắt cả ta à?” Thư Mộng thấy tiếng la tức tối ấy quen quen, bèn ghìm cương, quay đầu nhìn lại. Một con ngựa đang phi nhanh về phía trước, người điều khiển ngựa là một gã đàn ông lực lưỡng. Trong lòng gã là một người đàn ông khác, chân tay anh ta mềm nhũn như chi chi, ngả lên ngực gã kia, hiển nhiên là bị điểm huyết chứ không phải đánh thuốc mê. Thư Mộng thoáng chau mày. “Ngoan nào, cứ nghe lời, lát nữa anh đây sẽ thương chú.” Giọng gã đó vừa độc địa vừa dâm dê. Thư Mộng nghe mà giật mình, chẳng phải chính là thằng cha mặt mày hung ác đấu giá hụt Cổ Ly hay sao. Tiếng vó ngựa càng gần hơn, Thư Mộng căng mắt nhìn, nương theo ánh trăng, người nằm trong lòng gã kia chính là Cổ Ly. Cổ Ly dựa hẳn vào lòng gã đàn ông cưỡi ngựa, trông không có tí sức lực nào. Thư Mộng vừa ngỡ ngàng vừa thắc mắc, rõ ràng Cổ Ly còn có hộ vệ đi theo, làm sao lại bị bắt thế này? Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần. Trong tích tắc chạm trán, Cổ Ly cũng phát hiện người đứng bên đường là Thư Mộng, chưa kịp ngạc nhiên thì ngựa đã lướt đi. “ Chết tiệt.” Thư Mộng và Cổ Ly còn chưa hoàn hồn thì con ngựa của gã kia đã vấp phải một cành cây to chắn ngang đường mà nó không nhìn thấy do trời quá tối. Gã đàn ông trên lưng ngựa thấy nguy hiểm, vội quắp Cổ Ly bật ra khỏi con ngựa. Gã đàn ông nhìn con ngựa ngã quỵ xuống đất, thấy Thư Mộng và Tử Dạng đứng ngay đấy, ánh mắt gã láo liên đầy toan tính, rồi tức tốc cắp Cổ Ly chạy thẳng lên núi, tốc độ nhanh không thua gì cưỡi ngựa. Cổ Ly thấy Thư Mộng thì im như tờ. Thư Mộng nhíu mày, nhảy xuống ngựa, dặn dò Tử Dạng “Ta đuổi theo đây.” Dứt lời nàng phóng vụt đi. Tử Dạng cuống quýt, khinh công của Thư Mộng giỏi hơn cô nhiều, làm sao mà đuổi kịp chủ nhân. Cực chẳng đã, Tử Dạng vẫn phải buộc ngựa lại, tức tốc đuổi theo. Chương 15 Edit TPNS Beta Miyuki Tử Dạng ngạc nhiên hết nhìn Cổ Ly đang cười bất đắc dĩ lại nhìn Thư Mộng ôm thái độ dửng dưng, bèn đặt chén rượu được chuẩn bị sẵn cho Cổ Ly xuống, bước đến cạnh Thư Mộng thì thầm vài câu. Thư Mộng nghe xong thì cười khẽ, vẫy tay ra hiệu cho người ấy vào. Tử Dạng bèn đi ra gọi chủ hoa phường của con thuyền họ đang ngồi. Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi bước tới trước mặt Thư Mộng. Trông ông ta rất cường tráng và có phần dữ tợn, lại đẹp trai theo kiểu lạnh lùng. Thư Mộng nhướng mày, chỉ về phía Cổ Ly “Sắp xếp cho người này ổn thỏa giúp ta, cứ theo quy củ của hoa phường mà làm.” Nam tử kia chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật gật đầu rồi đánh giá Cổ Ly. Cổ Ly thấy vậy mới biết Thư Mộng đã lập mưu từ đầu, cười gượng “Giỏi, giỏi lắm, hôm nay gặp hạn rồi.” Hắn nối gót ông chủ hoa phường đi xuống lầu, vứt lại Diệp đần thối trố mắt ra nhìn, phải nín cười một lúc mới chạy theo chủ nhân. Trông hắn cam chịu đi theo, Thư Mộng bật cười khoan khoái. Đương nhiên nàng đã dự mưu, vốn định dùng cách khác để đưa hắn vào tròng, không ngờ diễn biến hơi khác so với nàng dự kiến. cũng may cuối cùng người thắng vẫn là nàng. Gió thổi mây trôi, sóng biển rì rào, tiếng khen ngợi inh ỏi. Mặt trời tà tà ngả về tây, các thí sinh cũng dần biểu diễn xong. Mỗi người một sắc hương riêng, nào diễm lệ, nào kín đáo, nào phong lưu, nào quyến rũ, nào ngây thơ, nào lạnh lùng, tất cả đều là những tiểu quan xuất sắc nhất. “Thưa quý vị, sau đây chính là thí sinh cuối cùng của chúng ta, đến từ Tây hoa phường. Chàng trai này không chỉ có vẻ đẹp trời phú mà còn tài năng hơn người nữa, quan trọng nhất là chưa qua tay ai.” Mọi người ồ hết cả lên. Giữa sân khấu là một người đàn ông tuyệt đẹp trong tà váy trắng. Anh ta rất lạnh lùng và thờ ơ, nhưng chính cái vẻ hững hờ ấy lại tôn lên vẻ đẹp trời phú. Ẩn chứa trong cái lạnh lùng là nét hấp dẫn khó cưỡng, chỉ nhấc tay thôi mà cũng khiến người ta sững sờ. Tà áo trắng càng tôn lên vẻ ung dung như thần như thánh. Quần chúng được chiêm ngưỡng một nam tử vừa diễm lệ vừa độc đáo như thế thì vô cùng phấn khích, mắt ai cũng sáng như đốt đèn. Thư Mộng tựa cửa sổ nhìn xuống, càng nhìn càng buồn cười hơn. Cổ Ly mặc váy đứng giữa đài cũng ngước mắt lên, vừa vặn bắt được ánh nhìn của Thư Mộng từ lầu hai. Trông cô nàng cười giễu mình đến là vui vẻ, hắn vừa tức là vừa buồn cười. Không dưng lại thua cô nàng một ván, may mà mình cầm kì thi họa làu thông, chỉ cần vài chiêu là dư sức đè bẹp các đối thủ, hoàn toàn có thể thỏa mãn điều kiện của nữ hoàng. Ánh mắt hắn lóe sáng, Cổ Ly lấy cặp dùi trống từ giá trống bên cạnh mình, vung lên, vừa nện xuống mặt trống vừa cười với Thư Mộng. Tiếng trống của hắn rền vang, uy mãnh, dưới bàn tay Cổ Ly, từng hồi trống dồn dập nối nhau, lên bổng xuống trầm, khi thì như thiên binh vạn mã chém giết, khi thì như bão cát hoang mạc thê lương. Quần chúng vốn đã xôn xao vì diện mạo Cổ Ly rồi, giờ lại được chiêm ngưỡng và lắng nghe tiếng trống tuyệt vời của hắn thì càng hưng phấn hơn. Trong tiếng trống có tình cảm dâng trào, khát vọng chinh phục, sự ngông cuồng bất cần đời, mà người đánh trống thì như thần tiên trong tà áo trắng tung bay. Mọi người xung quanh reo hò, ngợi khen ầm ĩ. “Tiểu thư, hóa ra người này lại tài năng đến thế.” Tử Dạng có vẻ khá ngạc nhiên. Thư Mộng cười nhạt “Nếu không có bản lĩnh thì hắn có trở thành nam phi hàng đầu được không? Những thứ này ắt là hắn tinh thông hết, đi thi thế này là giết gà dùng dao mổ trâu. Nếu hắn làm ta thất vọng, thì chẳng xứng làm đối thủ cho ta đấu trí.” Trong ánh hoàng hôn, Cổ Ly trông thật đẹp trong tà áo trắng. Động tác của hắn thanh thoát, tiếng trống phóng khoáng như ngựa hoang. Đôi mắt hắn cứ hướng về nàng, đôi môi cười khiêu khích, khiến Thư Mộng càng thích thú hơn. Người đàn ông hiếm có khó tìm thế này, nếu không phải là quá nguy hiểm, thì cũng đáng để nạp vào hậu cung đấy. “Tiểu thư, xem ra Cổ Ly thắng chắc rồi.” Tử Dạng nói. Cổ Ly vừa dừng tay, tiếng hoan hô ca ngợi đã vang rầm trời. Thư Mộng thích lắm, dựa vào ghế quan sát Cổ Ly đang muốn rời đài mà bị ngăn cản dưới kia. Đệ nhất mĩ nhân, chẳng có gì bất ngờ, Cổ Ly là người xứng đáng nhất. Đứng trên đài cao, Cổ Ly nhíu mày nhìn hai kẻ đoạt hạng hai và ba. Đã đạt đệ nhất còn bắt hắn đứng lại đây. Mặc quần áo phụ nữ thế này còn gì là mặt mũi nữa! Thấy Diệp cười húp híp cả mặt mũi, Cổ Ly chửi thầm trong bụng, nhục thế này mà bị bọn oắt nhà họ Cổ biết được, thì chúng nó sẽ bôi bác hắn cả đời mất! “ Ba vị mĩ nam đạt danh hiệu hôm nay,…” “ Đệ nhất mĩ nhân, ta trả ba ngàn lượng.” “Đệ tam mĩ nhân, ta trả bảy trăm lượng.” “Một vạn lượng, đệ nhất mĩ nhân.” Cổ Ly kinh ngạc, người chủ trì trên đài chưa nói hết câu, mọi người phía dưới đã nhao nhao lên. Cả một bầy đàn ông lộn xà lộn xộn, kẻ nào mắt cũng hau háu. Cổ Ly chau mày, ngước mắt nhìn Thư Mộng như dò hỏi. Thư Mộng hiểu ý Cổ Ly, duyên dáng nở một nụ cười, mấp máy môi “Cứ từ từ mà thưởng thức.” Cổ Ly đọc xong khẩu hình của Thư Mộng, đôi lông mày như xoắn lại với nhau. “Cứ từ từ mà thưởng thức” là sao? Thư Mộng cười tít mắt, đúng kiểu cười trên nỗi đau của kẻ khác Cổ Ly bèn nghiêng đầu hỏi chàng trai đứng hạng hai “Họ đang làm gì vậy? Vì sao lại thi nhau trả giá?” Người đạt vị trí số hai tuy rất tuấn tú nhưng mới chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi. Cậu ta nhìn Cổ Ly bằng ánh mắt lạ lùng “Ngươi không biết bọn họ trả giá cái gì thật ư?” Cổ Ly nghe cậu nhóc nói thế thì biết chắc là có vấn đề rồi, bèn lắc đầu nói “Không biết.” Cậu nhóc bật cười rồi bảo “Chúng ta là những người chiến thắng trong cuộc thi lần này. Ba người đứng đầu được khách đấu giá, ai trả cao nhất thì chúng ta được bán cho người ấy, chỉ phải phục vụ riêng người ấy thôi, không cần phải làm việc ở hoa phường nữa. Ngươi đẹp thật đấy, thế mà cũng lưu lạc đến chốn lầu xanh để người ta cân đong mặc cả, đúng là ông trời không có mắt.” Chương 14 TPNS Hic, anh đã được gắn mác kĩ nam, tội nghiệp NHÀ CÓ KIỀU THÊTác giả Minh Nguyệt Thính PhongThể loại Hiện đại, phản xuyên, nam hơn nữ 10 tuổi, showbiz, nhẹ nhàng, HEĐộ dài 131 chương + 03 ngoại truyệnTình trạng Hoàn - đã xb______Thế nào là “đường tình duyên trắc trở”? Chính là khi bạn loay hoay vật vã mãi mà vẫn ế sưng ế xỉa, không ai thèm nào là “đường tình duyên thuận lợi”? Chính là khi một ngày đẹp trời, “nửa kia” của bạn đột nhiên từ trên trời lao xuống, đáp thẳng lên con xe hàng hiệu bạn mới mua, làm lõm cả trần xe =.=. Và đường tình duyên của nam chính Trần Ưng của chúng ta thực sự siêu thuận lợi như thế đó!Trần Ưng, 27 tuổi, cao ráo đẹp trai, có nhà có xe, có tiền tài có sự nghiệp, nói chung là một “cao phú soái” điển hình. Nhược điểm hút thuốc khá nhiều, rất hay chửi bậy, tính tình ẩm ương khó chiều. Một buổi tối đẹp trời nọ, khi Trần Ưng đang nhàn nhã thảnh thơi hút thuốc bên con xe mới tậu thì một cô nàng kỳ quái bỗng từ trên trời rơi xuống, đáp lên trần xe một cách không được nhẹ nhàng cho sao Trần Ưng thấy cô nàng này kỳ quái ý hả? Thứ nhất, một cô bé con chỉ tầm 16-17 tuổi, gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng thế nhưng lại mặc bộ đồ cổ trang xuất hiện giữa đường phố hiện đại. Có phải cuộc thi cosplay đâu! Thứ hai, làm ơn xem lại giùm, cô ta vừa rơi thẳng từ trên trời xuống đó!!!Như thể mọi chuyện còn chưa đủ điên rồ, một tên đàn ông lạ mặt cũng cùng lúc xuất hiện, lảm nhảm một hồi với Trần Ưng, rằng thì là anh ta là Nguyệt lão còn cô bé kia tên Mễ Hi, rằng Mễ Hi là người đến từ cổ đại, gia đình cô bé gặp nạn nên cô bé đã qua đời nhưng vì đường tình duyên chưa đứt nên Mễ Hi được hồi sinh đến thế giới hiện đại này để tìm “nửa kia” của mình trong thời hạn ba năm và rằng hệ thống Nguyệt lão đã chỉ ra Trần Ưng là người có “duyên” nuôi dưỡng và chăm sóc cô bé =.=.Đương nhiên, một người đàn ông lý trí và từng trải như Trần Ưng sẽ không bao giờ tin vào câu chuyện vớ vẩn này, thế nhưng sự nghi ngờ của Trần Ưng đã bị lung lay mạnh mẽ khi chính cặp vợ chồng người bạn thân thiết của anh đã thuyết phục anh về tính xác thực của câu dần, Trần Ưng chấp nhận sự thật rằng bạn thân của anh đã phải lặn lội xuyên không để tìm được vợ mình, đồng thời cũng chấp nhận một thực tế là anh chính là người thích hợp nhất để nuôi dưỡng Mễ Hi. Và từ đây, quá trình chung sống của cô bé Mễ Hi và chú Trần Ưng bắt đầu!Đương nhiên, quá trình chung sống này bắt đầu chẳng dễ dàng gì khi mà cả Mễ Hi và Trần Ưng đều mang tâm trạng bất đắc dĩ. Trần Ưng không nhẫn tâm bỏ mặc một cô bé giữa một thế giới xa lạ trong hành trình đi tìm “phu quân” nhưng cũng không có cách nào thích ứng với việc trở thành một ông chú đỡ Mễ Hi, cô bé đã mất đi cả gia đình, bị quẳng đến một nơi kỳ quái, phải chấp nhận những thứ trái với lễ nghĩa quen thuộc để đi tìm một vị phu quân và bắt đầu một cuộc sống mới mà cô thậm chí còn không chắc rằng mình thực sự mong muốn. Hai con người với hai tính cách hoàn toàn khác biệt một Trần Ưng phóng khoáng và có phần tuỳ tiện cùng một Mễ Hi nguyên tắc và lạnh lùng; tưởng chừng như hai người họ chẳng thể có cách nào dung hoà được với nhưng, hệ thống Nguyệt lão đã chứng minh rằng nó vẫn còn hoạt động tốt chán! Dù cho Mễ Hi có trải qua bao nhiêu đau thương, dù cho cô có già dặn so với lứa tuổi thì từ trong sâu thẳm cô vẫn chỉ là cô bé con 17 mà thôi. Mễ Hi thích ăn bánh bao, Mễ Hi thích ăn kem, Mễ Hi thích chạy bộ, Mễ Hi ham học hỏi,… từng hành động, cử chỉ của Mễ Hi đã đánh thức sự dịu dàng trong con người Trần Ưng. Anh nuông chiều cô, bao bọc cô, anh dạy cho cô những quy tắc của thế giới này, anh dùng sự phóng khoáng của mình để mở cửa tâm hồn và trí óc cho Mễ Hi nhưng đồng thời cũng giúp cô gìn giữ những lễ tiết mà cô luôn coi như mục tiêu ban đầu của Trần Ưng chỉ đơn thuần là tìm cho Mễ Hi một người bạn trai và hoàn thành trách nhiệm của mình thì bây giờ, mong muốn lớn nhất của anh là có thể giúp cô có một cuộc sống mới thật tốt đẹp. Còn bạn trai thì tìm làm quái gì? Người đẹp trai thì không có tiền. Người có tiền thì không đáng tin. Người đáng tin thì… ngoài anh ra thì chẳng tin được bố con thằng nào hết! Thế cho nên, cứ để anh làm bạn trai Mễ Hi là tốt nhất!Trong khi Trần Ưng đang thoả mãn với chức danh tự phong kia thì Mễ Hi lại đang khổ sở vì một vấn đề khác Mễ Hi thích chú Trần Ưng. Nhưng chú là chú, sao có thể thành bạn trai, sao có thể lấy làm chồng?! Có thể không vậy? Đương nhiên là có!Dây tơ hồng nối duyên, tình còn đó mà dây lại chẳng thể kết thành đôi. Trong mối quan hệ giữa hai người, tình yêu không phải thứ tồn tại duy nhất, mà bên cạnh đó còn có gia đình, những quan hệ xã hội, những mong muốn ích kỷ của bạn thân và sự khác biệt trong quan điểm khi cả Trần Ưng và Mễ Hi còn đang kiếm tìm điểm khuyết thiếu trong mối quan hệ giữa hai người thì kỳ hạn ba năm cũng dần trôi qua, sự sống của Mễ Hi ở thế giới hiện đại cũng theo đó mà dần trở nên mong manh. Điểm khuyết thiếu đó là gì? Đâu là bài học tình yêu mà hệ thống Nguyệt lão muốn dạy cho hai người họ? Hãy đọc truyện để cùng khám phá nhé!* * * * *Vốn là fan ruột của Minh Nguyệt Thính Phong, mình đương nhiên không thể bỏ qua “Nhà có kiều thê”. Minh Nguyệt Thính Phong vẫn thể hiện tốt những thế mạnh của mình qua văn phong hóm hỉnh, hài hước cùng cách xây dựng nhân vật độc đáo. Nam chính Trần Ưng tưởng như cộc cằn, thô lỗ nhưng thực ra lại là một người đàn ông dịu dàng, có trách nhiệm. Nữ chính Mễ Hi thông minh, ngây thơ, trong sáng, tràn đầy năng lượng, đối với thế giới mới vừa tò mò, thích thú nhưng cũng có phần e dè, không thể tiếp đã từng đọc qua các tác phẩm của Minh Nguyệt Thính Phong, bạn sẽ nhận ra đây là phần sau của bộ “Vạn dặm tìm chồng” và phần trước của bộ “Nhõng nhẽo gặp đa tình”. Thực lòng mà nói, nếu phải so sánh thì cá nhân mình không đánh giá cao “Nhà có kiều thê”. Nếu so với “người anh” cùng thể loại xuyên không là “Vạn dặm tìm chồng”, “Nhà có kiều thê” thiếu sự thu hút và lắng đọng khiến người đọc bị rung động. Nếu so với “người em” cùng thể loại hiện đại, nhẹ nhàng là “Nhõng nhẽo gặp đa tình” thì “Nhà có kiều thê” lại hơi kém độ ngọt ngào, dễ thương và những vấn đề về tình yêu được đặt ra cũng không đủ để khiến người đọc phải suy nhiên, so với hai bộ truyện kia, “Nhà có kiều thê” lại có ưu thế tuyệt đối về dàn cặp đôi phụ. Hai cặp đôi Trần Phi - Nguỵ Tiểu Bảo và Ngô Hạo - Lưu Mỹ Phân thực sự là điểm cộng rất đáng yêu của bộ truyện. Ngoài ra, bạn còn có cơ hội được gặp lại cặp đôi Trình Giang Dực - Tô Tiểu Bồi để biết về cuộc sống sau hôn nhân của họ, cũng như được biết thêm về quá trình gặp gỡ của hai nhân vật Cố Anh Kiệt - Tần Vũ chung nếu bạn yêu thích thể loại nhẹ nhàng, ngọt ngào thì "Nhà có kiều thê" là một sự lựa chọn không by Linh_Hy TầnBìa Hương Tiệp Dư*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Nhà có điêu phu Tác giả Chu Ngọc Văn án Một ngày đẹp trời…. Bắc Cực bỗng va phải Xích Đạo Sao Hỏa không dưng lại ngoằng chân vào Địa Cầu Đại sát thủ vớ phải phu quân lắm mồm Phải lấy bạo chế bạo hay cứ đứng ở hai đầu chiến tuyến căm thù nhau đây? Rồi đây liệu băng có dập được lửa, hay lại là lửa làm tan chảy băng? Một mái hiên có lẽ nào dung túng được hai vị vương giả? Chuyện vương giả khó đoán, nhưng nếu muốn thu phục đối phương thì từ từ mà ninh nhừ cũng là một cách hay đó! NOTE Truyện đã được edit hoàn theo link dưới đây Phần edit của riêng nhà mình đã được gỡ pass và để lưu lại đây làm kỉ niệm, chứ nhà mình sẽ drop ko edit nữa vì sau 1 thời gian nhìn lại thì ko còn thích mô típ và thể loại truyện này nữa. Cảm ơn các bạn đã theo dõi trong suốt thời gian qua. NOTE Truyện được edit nối tiếp bản edit của blog Cesia. CHƯƠNG 1 — Cái chết bí ẩn CHƯƠNG 2 — Đại chiến đêm tân hôn CHƯƠNG 3 — Sắc dụ CHƯƠNG 4 — Thiếu vải CHƯƠNG 5 — Ma cao một trượng CHƯƠNG 6 — Nhồi vịt CHƯƠNG 7 — Dưới sông CHƯƠNG 8 — Thủy phỉ CHƯƠNG 9 — Ma vương CHƯƠNG 10 — Di chứng CHƯƠNG 11 Cứ chờ xem CHƯƠNG 12 – Về nhà chồng CHƯƠNG 13 — Đại gia đình CHƯƠNG 14 — Ta cũng muốn cưới CHƯƠNG 15 – Ngươi là của ta CHƯƠNG 16 – Làm trâu làm ngựa CHƯƠNG 17— Tuyên chiến CHƯƠNG 18 — Đến đây CHƯƠNG 19 — Nào thì mua CHƯƠNG 20 — Kẻ thắng cuộc CHƯƠNG 21 — Nữ nhân như quần áo CHƯƠNG 22 — Ta đấu CHƯƠNG 23 — Kỳ phùng địch thủ CHƯƠNG 24 — Đường chủ Nguyệt Đường CHƯƠNG 25 — Chấp chưởng CHƯƠNG 26 — Bách bảo hội CHƯƠNG 27 – Đáy lòng ẩn sâu CHƯƠNG 28 — Xong rồi CHƯƠNG 29 — Lần này thật sự xong rồi CHƯƠNG 30 — Mỹ vị quán ven đường CHƯƠNG 31 — Ăn trộm nhà mình CHƯƠNG 32 — Ẩn nấp dưới nước CHƯƠNG 33 — Trộm dư ra một chút CHƯƠNG 34 — Ánh mắt kỳ quái CHƯƠNG 35 — Tẩu thoát CHƯƠNG 36 — Cả đám đều là thiếu gia CHƯƠNG 37 — Đói chết kẻ nào tính kẻ đó CHƯƠNG 38 — Thông minh bị thông minh lầm CHƯƠNG 39 — Bị khinh bạc CHƯƠNG 40 — Ồ thổ phỉ CHƯƠNG 41 — Tình huống CHƯƠNG 42 — Trước giờ giết chóc CHƯƠNG 43 — Giết chóc CHƯƠNG 44 — Nấu người CHƯƠNG 45 — Hủy diệt CHƯƠNG 46 — Linh hồn tuyệt vọng CHƯƠNG 47 — Giết người không thấy máu CHƯƠNG 48 — Nguyên nhân CHƯƠNG 49 — Lần đầu giao phong p1 – p2 – p3 CHƯƠNG 50 — Nam phi thăm viếng p1 – p2 CHƯƠNG 51 — Điệp Y trở về p1 – p2 CHƯƠNG 52 — Đấu rượu p1 – p2 CHƯƠNG 53 — Ngươi tới ta đi p1 – p2 CHƯƠNG 54 — Kinh hồn CHƯƠNG 55 — Bị thương CHƯƠNG 56 — Thích ngươi CHƯƠNG 57 — Chuyến đi không lường trước p1 – p2 CHƯƠNG 58 — Tiên cảnh? p1 – p2 CHƯƠNG 59 — Nội bất xuất ngoại bất nhập p1 – p2 CHƯƠNG 60 — Đường máu p1 – p2 CHƯƠNG 61 — Tan tác CHƯƠNG 62 — Trong vòng cấm p1 – p2 CHƯƠNG 63 — Hiểm địa CHƯƠNG 64 — Thoát trong đường tơ kẽ tóc p1 – p2 CHƯƠNG 65 — Không lối thoát p1 – p2 CHƯƠNG 66 — Không phải sợ, còn có ta p1 p2 CHƯƠNG 67 — Không thẹn với lương tâm p1 p2 CHƯƠNG 68 — Từng đi qua CHƯƠNG 69 — Thật giả lẫn lộn CHƯƠNG 70 — Tín nhiệm CHƯƠNG 71 — Trở về p1 p2 CHƯƠNG 72 — Gặp đại biến p1 p2 CHƯƠNG 73 — Tìm kiếm CHƯƠNG 74 — Ném đá giấu tay p1 p2 CHƯƠNG 75 — Phản kích phần 1 – phần 2 CHƯƠNG 76 — Loạn phần 1 – phần 2 CHƯƠNG 77 — Ảnh Thúc vương triều phần 1 – phần 2 CHƯƠNG 78 — Bách trùng yến ….

nhà có điêu thê